Một câu chuyện chạm mạnh vào lòng tự ái của tôi. Nhưng với khía cạnh
tích cực, tôi thầm cảm ơn anh xe ôm đã làm cho sự ham học hỏi của tôi
trỗi dậy. Sau này, mỗi lần tôi gặp khó khăn trong việc gì đó, câu chuyện
như một liều thuốc an thần giúp tôi cố gắng tìm cách giải quyết công
việc.
Câu chuyện xảy ra vào năm cuối đại học, khi đó, tôi đang đi
thực tập tốt nghiệp tại một trung tâm gần Thảo Cầm Viên. Cũng như mọi
ngày,sáng hôm đó, tôi và thằng bạn cùng đến trung tâm để thực tập. Chúng
tôi gửi xe tại nhà xe của trung tâm. Bình thường, hai chúng tôi thường
đi về chung, nhưng hôm ấy thằng bạn tôi có việc nên xin về sớm. Đến
chiều,như mọi ngày, khi mọi người trong trung tâm ra về, tôi cũng ra về.
Khi ra nhà xe lấy xe, tôi mới phát hiện ra chìa khóa xe bị mất. Tôi
chạy kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy nó ở đâu. Những giọt mồ hôi bắt
đầu chảy xuống khuôn mặt lo lắng của tôi. Thứ nhất, chỗ thực tập khá xa
chỗ tôi ở trọ. Thứ hai, tôi tuy ở thành phố mấy năm trời nhưng tôi lại ít đi chơi nên không có nhiều bạn và cũng không rành đường sá. Và điều quan trọng nhất
là tôi không biết gì về xe máy. Lúc trước tôi toàn đi xe đạp và đi bộ
tới trường. Mấy cài chuyện về xe máy nghe thằng bạn cùng phòng tôi nói
nhiều lắm nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi đành dắt bộ xe ra đường để tìm
chỗ sửa nhưng đoạn đường này là đường lớn trong thành phố nên không thấy
có tiệm sửa xe nào. Tôi bắt đầu lo lắng và hầu như không nghĩ
được cách gì khác ngoài việc cứ dắt bộ về, nhưng đường về tới nhà lại khá xa. Trời cũng đã bắt đầu mưa và
màn đêm cũng dần buông xuống làm tôi càng cảm thấy lo lắng hơn bởi buổi
tối rất khó phân biệt đường ở thành phố. Bỗng một anh xe ôm chạy lại gần
tôi và hỏi: "Xe bị sao vậy, có cần sửa không?". Tôi vui mừng trả lời :
"Tôi bị mất chìa khóa rồi. Không chạy được." Anh xe ôm bảo tôi đưa xe
lên vỉa hè. Chỉ một thao tác đơn giản là mở hộp đèn ra và rút dây ngay ổ
khóa, chiếc xe đã khởi động lại được. Tôi vui mừng hỏi anh xe ôm bao
nhiêu tiền. Anh trả lời " Mười ngàn". Mười ngàn là một món tiền lớn lúc đó, bởi sáng tôi ăn bò kho có 3000, trưa và chiều ăn cơm sườn mỗi dĩa cũng có 5 ngàn thôi. Tôi đưa tiền và không quên cảm ơn
anh. Trước khi đi anh xe ôm quay lại nhìn tôi, cười mỉa mai và nói: "
Mất mười ngàn mà học được điều mới, đúng không ?". Tôi như bị một nhát
chí mạng vào đầu. Gương mặt đó, nụ cười đó còn sắc bén hơn bất cứ con
dao nào trên thế giới này. Trên đường về nhà, càng nghĩ tôi càng thấy
đau thật. Không phải đau vì mất mười ngàn, mà đau vì tôi vẫn luôn cho
mình là thông minh, là giỏi mà chỉ có mỗi một việc nhỏ như thế mà không
biết làm, để cho người ta cười vào mặt mình.
Sau này khi làm bất cứ việc gì thường thì tôi chỉ làm 1 mình, ít có nhờ cậy ai lắm. Như hồi làm luận văn cũng vậy, thầy hướng dẫn đâu có hướng dẫn tôi gì đâu, tất cả từ ý tưởng đến nội dung, tôi tự làm hết, cái nào không biết tôi lên mạng tìm hiểu. Một điều tôi luôn tự nhủ là mình hãy tự cố gắng, trước khi nghĩ đến việc nhờ người khác.
NNS