Kỳ nghỉ hè đáng nhớ.
Hè
năm đó, ba tôi dẫn cả nhà đi lên cơ quan ba tôi chơi. Cơ quan ba tôi nằm tại
một huyện vùng sâu, mà thời đó vùng sâu phải nói là cực kỳ vắng vẻ. Trên đường
đi, kiếm mỏi cả mắt mới thấy được một căn nhà tranh vách đất. Đường sá lúc đó
chỉ là những con đường đất ngoằn ngèo, len lỏi giữa những đám cỏ cao cao mọc
ven đường. Cơ quan ba tôi làm việc mà một dãy nhà được xây bằng gạch, được tô
xi măng nhưng nó đã ngả màu. Rong rêu là những thứ rất dễ tìm thấy trên các bức
tường. Toàn bộ dãy nhà có bốn căn phòng, có một phòng rộng hơn những phòng
khác. Cả nhà chúng tôi ở tại một phòng ở phía bìa, đây có thể coi là căn phòng
đẹp nhất ở đây. Để vào cơ quan, chúng tôi phải đi qua một con đường nhỏ mà hai
bên là hai cái ao lớn. Cái ao bên trái hình hơi tròn, có một cái chồi nhỏ nằm
cặp bờ ao. Đó là nhà gia đình cô tôi. Cái ao bên phải hình vòng cung bao bọc cả
sân phía trước và phần phía bên phải cơ quan theo hướng từ ngoài đi vào. Những
cái ao này được dùng để nuôi cá, giúp tăng thu nhập cho cơ quan. Phía sau cơ quan
là những đám ruộng lớn đến nỗi mà tôi không thể thấy được phía sau các đám
ruộng đó là gì. Một điều có thể nói là không khí ở đây rất tuyệt vời, không bụi
bặm, không ô nhiễm như không khí bây giờ. Bạn không phải nghe tiếng xe cộ,
tiếng máy cắt gạch, …đinh tai nhức óc, mà thay vào đó, bạn sẽ được nghe những
bản đồng ca, bản hợp xướng du dương, đa âm sắc của cóc, nhái, ễnh ương,…khi
chiều tới. Còn vào buổi trưa, không cần phải ở trong máy lạnh ngột ngạt ảnh
hưởng đến hô hấp, bạn cũng có thể có những giấc ngủ trưa mát mẻ ở giữa ao. Bởi
vì ở giữa cái ao lớn có cất một cái chồi nhỏ, gió lúc nào cũng thổi ù ù như các
máy quạt công suất lớn. Điện tất nhiên là chưa có ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi.
Tối đến, đèn dầu thường được sử dụng, nhưng cũng sử dụng không nhiều, vì phải
tiết kiệm dầu, nên hầu như không phải gia đình tôi mà tất cả mọi người ở đây
đều đi ngủ rất sớm.
Cô
tôi có một đứa con trai, tên Đen, nó lớn tuổi hơn tôi nhưng theo vai vế thì tôi
là anh nó. Tuy nhiên, nó không thích gọi tôi bằng anh, và tôi cũng không thích
kêu nó bằng em, vì vậy mà chúng tôi xưng mày, tao cho dễ. Hàng ngày, tôi đi
chơi với nó là chính, bởi ở đây ngoài nó có ai đâu mà chơi. Tụi thằng Mạnh,
thằng Củn giờ đang ở xóm tôi hết rồi. Phải nói là thằng Đen giỏi thiệt, mấy
chuyện liên quan đến đồng ruộng nó đều biết, nào là bắt cá, bắt ốc,… nó đều
biết. Có lần nó cho tôi xem một lon đựng đĩa, nó nói là nó bắt được, tôi nhìn
mà nổi cả da gà. Tôi còn nhớ lần đi bắt ốc, hôm đó, trời chuyển mưa rất dữ dội,
ba tôi chèo chiếc ghe trên cái ao lớn. Trong ao rất sâu, gần bờ mà nước đã mất
đầu tôi rồi. Tôi không biết bơi, còn ba tôi và thằng Đen thì bơi rất giỏi. Do
đó lúc nào tôi cũng phải nắm lấy chiếc ghe. Ba tôi và thằng Đen bơi dọc
theo bờ, vách đá, cây nổi trên mặt nước để bắt ốc. Ốc được bắt ở đây
là mấy con ốc nhỏ, tôi nghĩ là ốc gạo. Lúc này trời bắt đầu gió mạnh lên, và
rồi mưa như trút nước xuống. Nhưng cũng không cản được lòng hăng say bắt ốc của
chúng tôi. Kết quả là chúng tôi bắt được khá nhiều ốc nhưng tôi phải cảm lạnh
nằm suốt mấy ngày liền.
Ba
tháng hè cứ thế trôi qua, cuộc sống hằng ngày của tôi luôn gắn liền với sông
nước ruộng đồng. Cuộc sống tuy không đầy đủ về vật chất nhưng được thoải mái về
tinh thần. Tôi không phải lo nghĩ về bài kiểm tra, không phải lo về kỳ thi. Đây
là điều mà những người lớn rất khó làm được. Cuộc sống đẩy con người theo
dòng chảy của nó. Con người luôn cho rằng mình thông minh, mình tài giỏi, nhưng
họ đâu biết rằng mình cũng chỉ như một nhánh cây khô bị dòng nước cuộc đời cuốn
đi thôi. Cái mà họ cho là thông minh cũng chỉ là việc họ có bám víu được vào
đâu đó, hay rẽ được vào những khúc sông êm đềm thơ mộng hơn thôi. Việc thoát
khỏi dòng chảy cuộc đời là hầu như không thể (trừ khi bạn đi tu), tuy nhiên hãy
cố gắng giành những khoảng lặng để mình thư giãn, suy tư về cuộc đời.
Ngày
tôi sắp về cũng là ngày người ta đã thu hoạch các đám ruộng phía sau. Họ chất
thành từng đống rơm lớn dọc bờ. Tôi và thằng Đen chơi trò leo núi, chúng tôi
trèo lên đỉnh đống rơm rồi lăn xuống. Một lát sau, thằng Đen có việc phải về
nhà, tôi ở lại chơi một mình. Tôi chợt thấy đống rơm kế bên cao và to hơn đống
rơm bên tôi đang chơi. Tôi vội chạy qua đống rơm đó, leo lên và lăn xuống.
Nhưng khi lăn xuống, tôi lại không có cảm giác mình đã tiếp đất mà thay vào đó
là một cảm giác đang lơ lững. Lúc này hồn vía tôi đang bay ở đâu đó mà tôi cũng
không biết. Tôi chỉ nhớ là dưới chân tôi là nước là tay tôi đang nắm mấy cọng
rơm. Tôi muốn kêu lên nhưng hầu tôi lại không kêu ra tiếng. May mắn thay, lúc
đó ba tôi đi lấy rơm ngay chỗ đó, thấy tôi ba tôi kéo tôi lên. Lúc này tôi mới
định thần lại. Thì ra là lúc nãy tôi lăn từ trên đống rơm xuống và lăn thẳng
xuống giếng. Cũng may là tôi nắm được mấy cọng rơm nên còn đong đưa chưa chìm
xuống dưới. Nhưng sau đó ba tôi lấy cây đo chiều sâu của giếng, ba tôi nói nó
chỉ cỡ tới thắt lưng ba tôi thôi. Nhưng rõ ràng lúc đó tôi có cảm giác mình
đang lơ lửng mà. Tôi không dám lại gần cái giếng đó để kiểm chứng. Bởi tôi đã
có một phen hú vía.
Vậy là cuối cùng cũng đến ngày về, tôi có chút lưu luyến một cuộc sống êm đềm thanh thản. Nhưng tôi phải về để đi học. Tôi tự nhủ hè năm sau mình nhất định trở lại. Nhưng rồi tôi không làm được, và đến bây giờ tôi cũng chưa một lần trở lại nơi đó.
Vậy là cuối cùng cũng đến ngày về, tôi có chút lưu luyến một cuộc sống êm đềm thanh thản. Nhưng tôi phải về để đi học. Tôi tự nhủ hè năm sau mình nhất định trở lại. Nhưng rồi tôi không làm được, và đến bây giờ tôi cũng chưa một lần trở lại nơi đó.
NNS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét